Mai nở dưới Sao: Chương 20: Hoàng hôn Mai Viện nhuốm màu đỏ thẫm - Phần 12.
Hai người im lặng một khoảng lâu, chỉ có chỗ tiếp xúc giữa
hai bàn tay là không ngừng tỏa nhiệt. Hơi ấm. Đã rất lâu rồi cả hai không được
cảm nhận hơi ấm này.
- Ngài đến đây làm gì vậy ạ? - Sao bĩnh tĩnh lại, tiếp tục
chiêu xua đuổi.
Mai Lang Vương cười mỉm, chàng đã chuẩn bị sẵn rồi, vì vậy
đủng đỉnh chìa thư của Nhã Lang ra. Sao nhìn lá thư, thấu tỏ. Em cẩn trọng đón
thư từ tay chàng, giấu nó đi và cúi đầu cảm kích - Em cảm ơn ạ.
- Dạo này em và cậu ta không còn trao đổi thư từ thường
xuyên nữa nhỉ? - Chàng cố tìm chuyện để nói, cốt là để em không thể xua chàng
đi.
- Vâng ạ, anh Nhã Lang đang viết một cuốn tư liệu cho nên
không có thời gian. Anh ấy cũng nhờ em tra cứu ít tài liệu cho anh ấy, em đang
chờ anh ấy lập danh sách các tài liệu cần tra ạ.
- Thế à? Cậu ta viết về chủ đề gì?
- Thảo dược ạ. Anh ấy muốn viết một cuốn sách chuyên về
các loài thảo dược để Văn Tiên làm tài liệu sáng tác sau này.
- Ta hiểu rồi, ở thư phòng của ta có rất nhiều sách liên
quan đến chủ đề đó. - Mai Lang Vương lập tức nói - Em có thể đến đó xem, ta sẽ
soạn ra cho em những cuốn sách cần thiết.
Sao suy nghĩ một chốc, em biết chàng muốn gì. Chàng chẳng
qua là muốn tìm cớ để em sang đó với chàng thôi. Sao đương nhiên muốn đồng ý lắm,
nhưng Đào Hoa thì chắc chắn sẽ không cho phép đâu. Em không muốn nàng ấy làm ầm
ĩ trong nhà, chỉ phiền hà thêm.
Vì vậy em đã từ chối - Không cần đâu ạ, em có thể hỏi các
chị hoặc tự tìm hiểu. Em nghe nói anh Lãm cũng am hiểu chuyện này lắm, em sẽ
trao đổi với anh ấy thêm ạ.
Mai Lang Vương cụt hứng, ánh mắt phủ u ám. Chàng cuối
cùng hỏi thẳng em - Tại sao em lại xa cách ta?
- … - Sao biết là mình không thể trốn tránh được nữa.
- Em xa cách ta, từ chối ta, xua đuổi ta cũng được thôi.
Ta tôn trọng cảm xúc của em. Tuy nhiên ta muốn biết nguyên do.
Sao thở dài, lại cầm khung thêu lên, tỉ mỉ luồn kim rút
chỉ, nhẹ đáp - Chẳng phải ngài bảo rằng không muốn làm tổn thương chị Đào Hoa
ư?
Mai Lang Vương nghẹn lời.
- Trong thời gian chị ở đây, em sẽ lùi lại để chị chăm
sóc ngài. Nếu em cứ bám lấy ngài, chẳng phải sẽ khiến chị đau khổ ư?
Mai Lang Vương không thể phản bác được chút gì, dù rằng
chàng không đồng ý, không chấp nhận và cảm thấy thật hoang đường.
- Em đang may áo cho ngài đấy. - Để dỗ ngọt chàng, em chợt
nói.
- Hửm? - Mai Lang Vương nghe hơi thở của mình chững lại.
Sao ôm khung thêu vào lòng, cười ngọt ngào đáp - Em đã
may gần xong áo cho ngài rồi, đó là sản phẩm đầu tay của em, hồi hộp quá, chẳng
biết có thành công không nữa.
Mai Lang Vương vỡ òa hạnh phúc, chàng đưa tay đến, muốn
ôm em vào lòng để em biết được rằng chàng vui sướng như thế nào, thế nhưng Sao
đã lùi lại né tránh.
- Này… - Mai Lang Vương tủi thân.
Sao cười tủm tỉm, không nói gì cả, mặc cho chàng tiu nghỉu.
- Được rồi đấy ạ, ngài quay về đi. - Em quay trở về chiến
thuật ban đầu.
Mai Lang Vương có chút hụt hẫng, tuy vậy, thông tin mà em
vừa tiết lộ kia khiến chàng không còn đau khổ hay u uất nữa, mật ngọt lan tỏa
trong lòng. Chàng ngoan ngoãn hơn, đồng ý rời đi mà không cần em nói thêm bất cứ
lý do nào. Dù gì mấy lý do của em cũng chỉ lặp đi lặp lại như vậy thôi, chàng
chán nghe rồi.
Khi chàng đứng lên, nhân lúc Sao không chú ý, chàng khẽ
cúi người hôn lên tóc em. Sao giật sững, khi em nhận thức được chuyện mà chàng
vừa làm thì chàng đã hành sự xong rồi. Sao đỏ bừng mặt, bối rối. Mai Lang Vương
ngắm vẻ thẹn thùng thân quen ấy, lồng ngực chợt nhói lên.
Chàng quay lưng đi, cười trêu chọc em - Ta đợi áo em may
đấy, dù chẳng biết đến mùa xuân nào mới được mặc.
Sao ngẩn ngơ, lời chọc ghẹo ấy nghe thật quen thuộc biết
bao. Kỉ niệm ùa về ạt ào, em thấy lòng bâng khuâng quá.
Thế nhưng, đó chỉ là kỉ niệm thôi.
Tất cả đã trở thành kỉ niệm rồi.
- Mai Lang. - Em gọi chàng.
- Hửm? - Mai Lang Vương dừng bước, mừng rỡ chờ đợi.
- Từ nay em muốn được tự nhận thư của mình. - Em nhẹ
nhàng buông giọng.
Mai Lang Vương đơ ra.
Sao tiếp tục nói rõ hơn - Thư từ giữa em và anh Nhã Lang
ngài đừng can thiệp vào nữa.
Bao nhiêu niềm vui vừa manh nha trong lòng đều tắt ngấm.
Mai Lang Vương ngẩn người đứng đó, tựa như kẻ mất hồn. Sao không nhìn chàng nữa,
em không thể, em quay lưng đi, dứt khoát nói - Ngài cũng đừng đến gặp em nữa.
- Tại sao? - Chàng chết lặng.
Sao ôm khung thêu, chuẩn bị bỏ về phòng, đáp lại chàng một
cách bình thản - Em phải tra cứu tư liệu cho anh Nhã Lang, không muốn bị làm
phiền. Ngài cũng bận việc của mình, vì vậy tạm thời chúng ta đừng gặp nhau nữa.
- Sao… - Chàng gọi em, giọng tan vỡ, chàng muốn em nhìn
chàng dù chỉ một lần.
Nhận xét
Đăng nhận xét